|
Do you really love me????????
Gửi anh!!!
Anh ah`, anh có thật sự yêu em không vậy?.
Ngay từ khi em nhận lời yêu anh thì câu hỏi đó luôn luôn tồn tại trong suy nghĩ của em. Lúc mới yêu, em gần như là bị mờ mắt vậy. Em yêu anh nhiều lắm, nhiều từ khi mới bắt đầu cho đến bây giờ. Nhiều đêm, khi mà em nhớ anh, em lại mơ về anh, mơ về rằng mình đang yêu nhau. Nhưng dường như, đó là điều quá xa vời hiện thực, con người, có quyền được mơ về điều mà họ luôn ao ước mà. Em bị điên đấy, phải không anh? Em thực ra lúc đấy chẳng là gì đối với anh cả, ra đường còn không chào nhau cơ mà, đừng nói đến bắt chuyện. Cười còn không có nữa. Em đã tự nhủ rằng, uh`, thôi thì mình yêu đơn phương đi vậy, đến một lúc nào đó, đến một thời gian nào đó, sẽ có người đến đá bay hình ảnh anh ra khỏi em, và em sẽ không còn yêu anh nữa. Cứ như thế, như thế, cuộc sống nó chậm chạp trôi đi và vẫn hoàn toàn bình yên, đối với em. Nhưng kiểu gì ấy, cứ cố không nghĩ lại nghĩ nhiều hơn. Cứ bảo không mơ , không mơ nữa nhé. Thế rồi lại mơ, ngày nào cũng mơ, nhiều giấc mơ khác nhau nhưng lại có cùng nội dung - ANH!. Nhiều lúc em thực sự nổi điên, nổi điên theo đúng nghĩa, đêm đến thậm chí em không dám ngủ, không dám nhắm mắt, vì sợ - sợ rằng anh lại đến trong mỗi giấc mơ của em, hình ảnh anh sẽ càng rõ nét, sẽ càng đậm sâu. Mối tình đơn phương kéo dài cũng hơn 6 năm rồi, em chẳng nói với ai, chẳng chia sẻ với ai điều gì, bạn bè cứ hỏi: "Tại sao cậu không yêu đi?" "Uh` tớ chưa nghĩ đến yêu, học cho xong đã cậu ah`" Là nói dối đấy. Dối lòng nhiều khi cũng thanh thản thật, nhỉ! Rồi gặp lại anh, trên net, hừ, cũng tình cờ tưởng chừng như cố ý. Là em một đêm không ngủ, em search FB của anh đấy, em chủ động đi tìm đấy. Tìm hoài, tìm mãi cuối cùng cũng ra, không khó lắm đâu. Nhắm mắt, add friend, rồi cũng để đấy, lúc đầu em không nghĩ anh sẽ chấp nhận , vì hồi xưa em tưởng anh đùa em cho vui thôi, nghĩ làm gì, bây giờ em biết anh có người yêu rồi, qua con bạn thân., cười xòa khi nghe tới, buông câu nói vu vơ cho qua chuyện "uh`, số đào hoa mà". 5 ngày nói chuyện là như 5 ngày em vui nhất , đi học hí hửng về nhà để nc với anh, rồi nc thật lâu mới đi ngủ. Là nói chuyện thôi mà, có ai cấm ai đoán gì đâu. Nhưng khi mà anh đọc được blog của em rồi, em chỉ nghĩ, để anh đọc để anh biết được tc của em ra sao, như thế nào, ít ra thì anh vẫn còn trân trọng nó. Em chẳng nghĩ tình yêu sẽ bắt đầu, với kiểu như thế. Xa cách mà yêu nhau, bạn bè ai cũng bảo, vội vàng, vồ vập quá. Ai biết tin cũng hoài nghi, cũng lo lắng cho em. Thế mà em cứ sao ý, cắm đầu vào yêu, yêu đi cho đời thêm đẹp. Yêu anh tưởng chừng như đơn giản lắm, chỉ là 2 người yêu nhau, dành cho nhau những lời nói, cử chỉ thân mật và âu yếm. Em muốn trải qua, em muốn đắm chìm vào cảm giác đấy - cảm giác mà bấy lâu, không chính xác hơn là chưa bao giờ em có được. Thế nhưng, chẳng có gì là dễ dàng cả, khó khăn lắm, khó khăn vô cùng. Em tự nhủ rằng, em sẽ là mối tình đầu của người mà em sẽ yêu, sẽ là như thế , để chẳng phải bận tâm, chẳng phải lo lắng, chẳng phải suy nghĩ về điều mà ngy mình và người cũ đã từng trải qua như thế nào, đã yêu như thế nào, đã yêu ra sao. Khống muốn, thực sự là không muốn. Thế mà em yêu anh nhiều đến như chẳng nghĩ đến điều đó, mà thực chất, nó rắc rối vô cùng. Đi đâu cũng nghe, đi đâu cũng bị những ánh mắt dò xét , so sánh của mọi người. Em không muốn tự nhận là mình hiền lành, học giỏi,. Thế nhưng xưa nay chưa ai bảo em là hung dữ, là đanh đá, là ghê gớm. Chưa ai bảo em là học dốt là không có kiến thức. Thế mà yêu anh để rồi em được nhận lấy những danh hiệu ấy đấy. Ừ thì ba em làm hơi có quyền một tí, nhà em cũng hơi cao 1 tí, nhưng so với người ta thì là gì đâu. Ba cũng từ trí thức nghèo mà đi lên cả thôi, đi làm chỉ có xe đạp, rồi thì xe máy, làm việc cả gần 20 năm mới dành dụm được chút ít. Em lớn lên với lời dạy của ông bà, rèn dũa của ba mẹ, học hành đàng hoàng chăm chỉ, giữ gìn bản thân, dịu dàng bởi vì mình là con gái, em cũng không ham chơi, không đàn đúm, không la cà cũng không kết bạn lung tung. Thế mà bị gắn cho mắc đanh đá, chảng chọe, vì là con nhà giàu. Thế có đáng không anh. Em tự nhủ bản thân. Thôi thì người ta nghĩ gì thì nghĩ, chỉ cần anh không nghĩ thế, yêu em thật lòng là được rồi. Thế mà, nhiều khi ngồi một mình em nghĩ lại, có phải anh yêu em chỉ để không mất đi thói quen được chăm sóc một người nào đó hay không, em biết khi đã yêu em, anh vẫn còn yêu người đó. Nhưng vì một số lí do nào đó mà không thể tiếp tục được nữa thôi. Có khi còn yêu nhiều hơn yêu em nữa chứ. Thôi em chẳng quan tâm. Nhưng cái gì, nó cũng có giới hạn thôi. Em nhiều khi cứ nghĩ nếu chia tay thì sẽ thoải mái hơn, nhưng nhiều khi lại mỗi giữ anh cho bằng được, không bao giờ buông ra...Chẳng biết thế nào nữa, bây giờ em là một mớ hỗn độn, nhà em thì em không biết, nhưng gia đình anh lại không thích em, em buồn lắm. Biết rằng tình yêu là của mình nhưng mà ý kiến gia đình cũng quan trọng lắm. Em không muốn nghĩ, không muốn nghĩ nữa đâu. Em buồn, em viết, viết hết để giải tỏa hết ra, nhẹ lòng lắm anh ạ. Em không biết anh có đọc những dòng này không, cũng không biết đến lúc nào anh sẽ đọc nó. Nhưng nếu có, thì anh hãy cho em một câu trả lời nhé, dịu dàng cũng được , mà nhẫn tâm cũng được, ít nhất thì để em khỏi nặng lòng như thế nữa
Do you really love me????????
Gửi anh!!!
Anh ah`, anh có thật sự yêu em không vậy?.
Ngay từ khi em nhận lời yêu anh thì câu hỏi đó luôn luôn tồn tại trong suy nghĩ của em. Lúc mới yêu, em gần như là bị mờ mắt vậy. Em yêu anh nhiều lắm, nhiều từ khi mới bắt đầu cho đến bây giờ. Nhiều đêm, khi mà em nhớ anh, em lại mơ về anh, mơ về rằng mình đang yêu nhau. Nhưng dường như, đó là điều quá xa vời hiện thực, con người, có quyền được mơ về điều mà họ luôn ao ước mà. Em bị điên đấy, phải không anh? Em thực ra lúc đấy chẳng là gì đối với anh cả, ra đường còn không chào nhau cơ mà, đừng nói đến bắt chuyện. Cười còn không có nữa. Em đã tự nhủ rằng, uh`, thôi thì mình yêu đơn phương đi vậy, đến một lúc nào đó, đến một thời gian nào đó, sẽ có người đến đá bay hình ảnh anh ra khỏi em, và em sẽ không còn yêu anh nữa. Cứ như thế, như thế, cuộc sống nó chậm chạp trôi đi và vẫn hoàn toàn bình yên, đối với em. Nhưng kiểu gì ấy, cứ cố không nghĩ lại nghĩ nhiều hơn. Cứ bảo không mơ , không mơ nữa nhé. Thế rồi lại mơ, ngày nào cũng mơ, nhiều giấc mơ khác nhau nhưng lại có cùng nội dung - ANH!. Nhiều lúc em thực sự nổi điên, nổi điên theo đúng nghĩa, đêm đến thậm chí em không dám ngủ, không dám nhắm mắt, vì sợ - sợ rằng anh lại đến trong mỗi giấc mơ của em, hình ảnh anh sẽ càng rõ nét, sẽ càng đậm sâu. Mối tình đơn phương kéo dài cũng hơn 6 năm rồi, em chẳng nói với ai, chẳng chia sẻ với ai điều gì, bạn bè cứ hỏi: "Tại sao cậu không yêu đi?" "Uh` tớ chưa nghĩ đến yêu, học cho xong đã cậu ah`" Là nói dối đấy. Dối lòng nhiều khi cũng thanh thản thật, nhỉ! Rồi gặp lại anh, trên net, hừ, cũng tình cờ tưởng chừng như cố ý. Là em một đêm không ngủ, em search FB của anh đấy, em chủ động đi tìm đấy. Tìm hoài, tìm mãi cuối cùng cũng ra, không khó lắm đâu. Nhắm mắt, add friend, rồi cũng để đấy, lúc đầu em không nghĩ anh sẽ chấp nhận , vì hồi xưa em tưởng anh đùa em cho vui thôi, nghĩ làm gì, bây giờ em biết anh có người yêu rồi, qua con bạn thân., cười xòa khi nghe tới, buông câu nói vu vơ cho qua chuyện "uh`, số đào hoa mà". 5 ngày nói chuyện là như 5 ngày em vui nhất , đi học hí hửng về nhà để nc với anh, rồi nc thật lâu mới đi ngủ. Là nói chuyện thôi mà, có ai cấm ai đoán gì đâu. Nhưng khi mà anh đọc được blog của em rồi, em chỉ nghĩ, để anh đọc để anh biết được tc của em ra sao, như thế nào, ít ra thì anh vẫn còn trân trọng nó. Em chẳng nghĩ tình yêu sẽ bắt đầu, với kiểu như thế. Xa cách mà yêu nhau, bạn bè ai cũng bảo, vội vàng, vồ vập quá. Ai biết tin cũng hoài nghi, cũng lo lắng cho em. Thế mà em cứ sao ý, cắm đầu vào yêu, yêu đi cho đời thêm đẹp. Yêu anh tưởng chừng như đơn giản lắm, chỉ là 2 người yêu nhau, dành cho nhau những lời nói, cử chỉ thân mật và âu yếm. Em muốn trải qua, em muốn đắm chìm vào cảm giác đấy - cảm giác mà bấy lâu, không chính xác hơn là chưa bao giờ em có được. Thế nhưng, chẳng có gì là dễ dàng cả, khó khăn lắm, khó khăn vô cùng. Em tự nhủ rằng, em sẽ là mối tình đầu của người mà em sẽ yêu, sẽ là như thế , để chẳng phải bận tâm, chẳng phải lo lắng, chẳng phải suy nghĩ về điều mà ngy mình và người cũ đã từng trải qua như thế nào, đã yêu như thế nào, đã yêu ra sao. Khống muốn, thực sự là không muốn. Thế mà em yêu anh nhiều đến như chẳng nghĩ đến điều đó, mà thực chất, nó rắc rối vô cùng. Đi đâu cũng nghe, đi đâu cũng bị những ánh mắt dò xét , so sánh của mọi người. Em không muốn tự nhận là mình hiền lành, học giỏi,. Thế nhưng xưa nay chưa ai bảo em là hung dữ, là đanh đá, là ghê gớm. Chưa ai bảo em là học dốt là không có kiến thức. Thế mà yêu anh để rồi em được nhận lấy những danh hiệu ấy đấy. Ừ thì ba em làm hơi có quyền một tí, nhà em cũng hơi cao 1 tí, nhưng so với người ta thì là gì đâu. Ba cũng từ trí thức nghèo mà đi lên cả thôi, đi làm chỉ có xe đạp, rồi thì xe máy, làm việc cả gần 20 năm mới dành dụm được chút ít. Em lớn lên với lời dạy của ông bà, rèn dũa của ba mẹ, học hành đàng hoàng chăm chỉ, giữ gìn bản thân, dịu dàng bởi vì mình là con gái, em cũng không ham chơi, không đàn đúm, không la cà cũng không kết bạn lung tung. Thế mà bị gắn cho mắc đanh đá, chảng chọe, vì là con nhà giàu. Thế có đáng không anh. Em tự nhủ bản thân. Thôi thì người ta nghĩ gì thì nghĩ, chỉ cần anh không nghĩ thế, yêu em thật lòng là được rồi. Thế mà, nhiều khi ngồi một mình em nghĩ lại, có phải anh yêu em chỉ để không mất đi thói quen được chăm sóc một người nào đó hay không, em biết khi đã yêu em, anh vẫn còn yêu người đó. Nhưng vì một số lí do nào đó mà không thể tiếp tục được nữa thôi. Có khi còn yêu nhiều hơn yêu em nữa chứ. Thôi em chẳng quan tâm. Nhưng cái gì, nó cũng có giới hạn thôi. Em nhiều khi cứ nghĩ nếu chia tay thì sẽ thoải mái hơn, nhưng nhiều khi lại mỗi giữ anh cho bằng được, không bao giờ buông ra...Chẳng biết thế nào nữa, bây giờ em là một mớ hỗn độn, nhà em thì em không biết, nhưng gia đình anh lại không thích em, em buồn lắm. Biết rằng tình yêu là của mình nhưng mà ý kiến gia đình cũng quan trọng lắm. Em không muốn nghĩ, không muốn nghĩ nữa đâu. Em buồn, em viết, viết hết để giải tỏa hết ra, nhẹ lòng lắm anh ạ. Em không biết anh có đọc những dòng này không, cũng không biết đến lúc nào anh sẽ đọc nó. Nhưng nếu có, thì anh hãy cho em một câu trả lời nhé, dịu dàng cũng được , mà nhẫn tâm cũng được, ít nhất thì để em khỏi nặng lòng như thế nữa
The Owner
Anything about me
Name: Thái Hồng Diễm Hanh - Hanhtsai
Born: January 09, 1992
Job: law bachelor
Work: QBPC
ETC
Extra
PUT ANYTHING HERE
|