★Hanhtsai| Always remember who you are!!!
owner friends bias extra home Twitter Facebook


The first person...!!
Saturday, July 31, 2010 ▲ 1:01 AM ▲ 0 friend(s)



Tại sao em không đặt nhan đề là The first lover..Bởi vì chúng ta có cảm tình với nhau theo một nghĩa khác, không phải là người yêu, đúng không anh? Chúng ta lúc đó còn quá trẻ, không hề biết tình yêu là gì, cũng không hề biết khi yêu người ta phải như thế nào?! Em và anh muốn nhìn thấy nhau mỗi ngày, muốn bắt gặp nhau vào mỗi buổi sáng sớm, muốn cùng đạp xe đi học về bên con đường mà bây giờ hình dung lại thì thật lãng mạn mà thời điểm đó chẳng ai có thể nhận ra. Là con đường rợp bóng những cây xà cừ cổ thụ, là con đường uốn theo bờ hồ mát mẻ, là con đường đến trường đẹp nhất mà em từng thấy. Anh viết cho em mảnh giấy nhỏ, bảo rằng anh muốn làm bạn với em. Lúc đó, em tự hỏi rằng, anh làm bạn với em từ lúc còn bé tí ... vậy sao anh còn viết như thế. Thì ra không phải vậy, anh muốn chúng ta thân thiết, gần gũi, không phải như 2 người bạn. Anh học sáng, em học chiều. Lúc đó, trường có học thêm chéo buổi, và em vẫn có thể nhìn thấy anh . Anh vui đùa, anh cười hay anh nghịch ngợm, tất cả đều làm em cảm thấy hạnh phúc. Thật đấy!!! Em học xong thể dục, anh lên phòng máy đợi em, vì sau đó em có giờ Tin học. Gặp được em anh mới xuống lớp. Lúc đó em quá nhỏ, lại còn giả vờ tránh mặt anh nữa chứ!. Học học tốt, anh cũng gắng sức học. Anh chơi với bạn thân của em, và nó vô tình là sợi dây gắn chặt anh lại với em. Em đạp xe qua nhà, anh cố gắng gọi to tên em, em chỉ mỉm cười, nhưng anh biết không, quãng đường từ đó về nhà, em cảm thấy thật đẹp. Cánh đồng lúa bình thường hàng ngày trở nên xanh và thanh bình hơn, con đường đất đỏ lấm lem trở nên sạch và lại còn thơm mùi đất...Tất cả tất cả trở nên thật tuyệt vời. Em còn nhớ, mùa hè năm đó, mùa hè 6 năm về trước, anh chuẩn bị thi TN còn em thì trở thành học sinh cuối cấp. Bất ngờ em và anh có buổi đi chơi chung, không phải là chỉ 2 đứa mà là hàng trăm người. Đường đi chỉ khoảng 100 cây số thôi, nhưng em cảm tưởng là xa lắm. Một ngày mà em lại tưởng chỉ một khoảnh khắc. Được đi chơi với bạn bè đã là vui lắm rồi, thế mà còn có anh đi nữa, em thật sự rất háo hức, em còn nhớ, tối hôm đó em không ngủ được.
Thế rồi, anh lên cấp, em ở lại và gắng hết sức mình để chống chọi với năm đó, năm không có anh, năm của sự quyết định, có và mất chỉ cách nhau có một sợi chỉ thôi. Mùa hè nóng bức, em có khi phải đạp xe gần 20 cây mỗi ngày, lúc ấy trong em chỉ có mỗi "Học, học và học" ,mà thôi. Thế rồi em đã làm được. Em vui mừng biết bao, biết răng mình đã trưởng thành hơn một chút, được thoải mái hơn một chút và...được gần anh hơn một chút khi em chẳng còn bé dại đối với anh, em và anh học cùng cấp học. Suy nghĩ đó làm em vui mừng biết bao. Đúng mùa hè lúc em biết tin mình thi đỗ, em gặp lại anh. Anh vẫn như thế, vẫn cao, vẫn trắng, vẫn híp lại "chẳng nhìn thấy mặt trời đâu" khi cười với em. Nhưng hình như thời gian đó quá ngắn, chỉ vỏn vẹn có 2h đồng hồ. Em cứ nhủ mình rằng, anh đã lại gần gũi với em như trước. Nhưng không phải thế, đó là 2h đồng hồ cuối cùng chúng ta nói chuyện với nhau nhiều như thế. Suốt 6 năm qua, em và anh không hề gặp mặt, em vẫn luôn buồn khi nghe đứa bạn thân kể chuyện về anh , mặc dù bên ngoài chẳng phải vậy. Anh vẫn gọi điện với nó đến tân bây giờ, khi nghe nói là anh , em giả vờ lảng đi chỗ khác. Nhưng em buồn lắm, chẳng phải anh không gặp em, mà khi em đi với nó, nó nc với anh, bảo đnag đi với em. Thì anh lại lảng đi. Không một lời hỏi thăm xem hiện giờ em như thế nào, không cần anh phải hỏi em có khỏe không, vì em vẫn luôn luôn khỏe mạnh. Cho đến tận bây giờ, em đã không hình dung được khuôn mặt của anh như thế nào. Nhớ lại mùa hè năm đó, mùa hè mà em và anh có chuyến đi chung, chụp ảnh. Bây giờ, lúc nào em nhớ anh, em lại lấy ra ngắm, khuôn mặt anh trong em vẫn luôn như thế, là khuôn mặt mỉm cười của cậu bé 15 tuổi chưa biết hết đời. Em đã cố quên anh, em thật sự không muốn nhớ đến anh. Vì hình ảnh của anh trong em quá đậm nét. Em chẳng thể quen ai, có cảm tình với ai suốt chừng ấy năm. Anh luôn lảng vảng trong mỗi giấc mơ của em, luôn là nụ cười ấm áp dành cho em. Mỗi sáng thức dậy, ở thành phố lạ lẫm. Em vẫn luôn ước ao rằng, đừng bao giờ để anh bước vào giấc mơ của em một lần nữa. Nhưng chẳng hiểu sao, điều em thầm mong vẫn chẳng trở thành sự thật. Anh vẫn đến thăm em đều mỗi buổi tối. Vẫn thế trong mỗi giấc mơ. Em muốn quên anh thật sự đấy!. Nhưng tại sao lại như thế. Anh có biết anh tàn nhẫn lắm không. Anh để lại ấn tượng đầu đời đối với em làm gì để bây giờ em ra thế này chứ.?
Lên đại học, em và anh lại học khác thành phố. Em cố tình chọn như thế đấy. Suốt 2 tháng anh không còn trong giấc mơ của em. Em đã tìm được mối tình đầu của mình. Em có cảm tình với cậu ấy từ đầu năm, nhưng đến cuối năm cậu ấy mới nhận ra. Nhanh lắm anh ạ. Chỉ 2 tháng thôi, em đã nhận lời. Em và cậu ấy vẫn tốt đẹp. Những tưởng có cậu ấy, em có thể quên được anh, quên được nụ cười đó. Nhưng không phải thế. Em vẫn suy nghĩ về anh, em lại vô tình xếp lại những bức ảnh, trong đó có ảnh của anh. Sao em lại thế chứ. Em luôn tự hứa với mình. Khi yêu ai thì phải luôn chung thủy, phải luôn coi trong người mình yêu. Thế mà em lại đi nhớ anh trong khi em đã có mối tình đầu. Mấy ngày nay, thực sự em trở nên là con người khác. Là con người lạnh nhạt với tất cả mọi người xong quanh, hờ hững, và thật nhẫn tâm với tình yêu của em. Em khó chịu, rồi vô vàn những thứ không tốt đối với cậu ấy. Cậu ấy bằng tuổi em. Em mong yêu một người cùng tuổi, cùng lớp để có thế san se với nhau mọi thứ, tình cảm cũng như học tập. Và quan trọng là để cùng nhau bước qua khi năm mới lại đến, để không như anh với em. Nhưng em đã hoàn toàn sai. Em muốn yêu một người chín chắn. Nhưng cậu ấy lại chẳng đáp ứng được. Biết sao được, người ta nói con gái thường già hơn mà. Em lại nghĩ về anh, lại hối hận khi mình nhận lời yêu quá sớm,có phải em còn quá sớm để yêu không anh?!. Đêm! Em chẳng thể nào ngủ được. Em nhắn tin bảo cậu ấy để em yên vì em không được khỏe. Nhưng là lời nói dối đấy, em muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa. Suy nghĩ về thứ tình cảm quá xa lạ này. Nếu anh lại trở về bên em, lại trao cho em thứ tình cảm mà anh đã cho em 6 năm về trước. Nếu anh muốn em từ mối tình đầu của em. Thì có lẽ, em sẽ gật đầu đấy!!!!


Saturday, July 30th, 2010
...đêm nóng nực
Lần đầu tiên...
..em viết về anh!

Labels: , ,